Em Tây da trắng mây mưa thác loạn với cô bạn có làn da bánh mật, chết có số… Chết ở đây ít ra còn được chôn cất đàng hoàng. Còn hơn chết ngoài biển đến mẩu xương cũng không quay về được… – Đúng đó… – Thôi, không nói chuyện buồn nữa. Giờ này là qua ngày mới rồi. Phải vui vẻ lên… – Cha của Trung giàu lắm sao? – Dạ… – Khánh Phương không phủ nhận, Mỹ nữ người Mỹ mây mưa thác loạn với đứa bạn có làn da bánh mật gật đầu. – Giàu cỡ… lão Bâng ngoài thị trấn không? – Phì… Lão Bâng mà nhằm nhò gì… – Không nhằm nhò mà người ta được xem như chủ đảo à? – Đúng ah… Lão có vài chục cái thuyền cá đó… Người ta nói đợt thuyền về thương lái