Cậu sinh viên léng phéng cùng ả thiếu phụ cùng xóm trọ, một gang tay của mình: – “Oanh ơi, Cậu sinh viên lén lút cặp kè cùng ả thiếu phụ cùng xóm trọ mình làm gì còn nhiều thời gian đâu. Tranh thủ, tranh thủ”, ông đặt hai tay lên hai vai bà lắc lắc hối hối như thúc giục. Bà Oanh cứ để yên như vậy cho ông hết cơn sướng đi rồi mới nói: – Oanh đã nhận lời đâu. Để Oanh về xin phép… mẹ đã. Ông Tình trố mắt nhìn: – Mẹ còn sống à? Anh tưởng là… – Không, mẹ mất lâu rồi. Vẫn chưa hết ngạc nhiên: – Thế Oanh xin mẹ bằng cách nào? Bà Oanh nhìn lên trời: – Xin đài âm dương. Ông Tình xuýt chút nữa thì lộn qua lan can ngã